CUỘC SỐNG KHÔNG CHO TA CHỮ “GIÁ NHƯ”
câu chuyện :
“TÔI VÀ NÓ” –
Của tác giả Be Nguyen nickname – Rắn nước, sinh 1952.
Bình thường, bình thường thôi!
“Bạn ơi quê hương tôi, cũng núi giăng mây cũng núi xanh đôi bờ, một dòng sông nước đầy vơi sớm tối, e ấp sông như cô gái quê tròn trăng”.
Giai điệu của bài hát làm tôi da diết nhớ quê, nhớ về kỷ niệm của tuổi thơ trên dòng sông Dinh đó.
Quê tôi! Một làng nhỏ nằm ven bờ sông Dinh. Làng Vĩnh Phú, nhà tôi ở đó.
Từ cầu Sắt xuống đến cầu Dinh, khoảng giữa có một bến sông rộng, tên gọi bến Bà Thao.
Tôi không biết vì sao có tên gọi như thế.
Hàng ngày người trong xóm ra đó tắm giặt.
Sáng sớm những nhà làm giá đỗ trong xóm, gánh giá ra sông rửa sạch cát rồi chở bằng ghe qua chợ Dinh bên kia sông để bán.
Buổi trưa những ngày nghỉ học, con nít trong xóm kéo nhau ra sông để bơi lội, vui đùa (Trong đó có tôi).
Giữa sông hồi đó có một cồn cát lớn, chia dòng sông ra làm hai, một đoạn sông dài.
Bọn tôi chạy nhảy, kéo co, bịt mắt, u mọi, chia phe đánh giặc giả đủ trò rất thỏa thích. Bến sông từ sáng đến chiều lúc nào cũng có người lui tới nên rất vui.
Hồi nhỏ các bạn trong xóm thấy tôi cao và ốm nên kêu tôi là “Sào Buôn”.
Tôi không buồn cãi, lâu dần thành quen, dù tôi cũng không biết “Sào Buôn” là cái gì.
Ngày lại ngày trôi qua, một buổi trưa kia nó có mặt trên bến sông, không đứa nào quen nó mà cũng không biết nó con cái nhà ai. Không quan tâm. Nó ngồi thu lu trên bến, lặng lẽ nhìn chúng tôi vui đùa, bơi lội.
Mấy hôm sau, ngày nghỉ học, lũ trẻ lại kéo nhau ra bến, nó ngồi trên bến, lũ trẻ ào xuống sông nhưng nó vẫn ngồi yên.
Tôi tò mò tới bắt chuyện, rủ nó xuống bơi nó nói :
– Tôi không biết bơi! Sợ.
Tôi lấy cái thau giặt đồ bỏ quần áo ra ngoài (Khi nào ra sông tôi cũng đem áo quần dơ theo giặt), cầm cái thau tôi kéo nó xuống nước, Tôi bảo nó đu một bên, tôi một bên và bắt đầu đập chân.
Lúc đầu nó sợ nhưng lâu quen dần, nó dạn dĩ hơn, chân đập nhanh hơn.
Khi cái thau không còn chòng chành, tôi mới hỏi chuyện nó :
– Bạn tên gì?
– Phương tên đi học!
Ở nhà tên Đẹt, thằng Đẹt.
Tôi thấy nó đâu có đẹt, chỉ ốm và đen hơi cao.
Nhưng kệ! Từ đó nó và tôi chơi chung với nhau.
Nó hiền và nhát như cáy, không bao giờ dám chơi trò đánh nhau cùng bọn, tôi cũng theo nó không tham gia nữa.
💫 Nó kể :
“Nhà nó trên quê xa lắm, nó xuống đây ở nhờ nhà bà con, để thi vô đệ thất trường Trần bình Trọng, nhà nó làm ruộng, Ba nó chết lâu rồi.”
Cứ như thế thứ 5 thứ 7 chủ nhật nghỉ học, nó cùng bọn tôi kéo ra sông bơi lội, đùa giỡn và nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Năm đó tôi 12 tuổi và Nó 13.
Ngày thi cũng đến!
Nó đậu vô Trần bình Trọng (Dù đậu vớt) tui trượt nên vào trường bán công.
Tôi thầm nghĩ “phải chi mình cũng được đậu vớt như nó”.
Từ đó tôi và nó không còn gặp nhau.
Sau này người ta xây đập ngang sông, nên bây giờ cồn cát cũng không còn.
Thời gian trôi mau, năm 1971 lúc đó tôi 19 tuổi, Tôi lên “xe bông” với một người do Ba tôi chọn.
‘Bướm vàng đậu trái Mù U
Lấy chồng sớm quá lời ru thêm buồn “.
Năm 1975. Đất nước Thống Nhất, cuộc đời có nhiều ngã rẽ, gia đình, bạn bè, mỗi người lưu lạc một nơi, cuộc sống khó khăn. Không còn ai quan tâm đến những điều không cần thiết.
Hơn 30 năm sau, khi cuộc sống tạm ổn định, một số bạn bè tìm gặp lại nhau (Tôi cũng không ngoại lệ).
Năm 2010 Tôi chuẩn bị đi Mỹ định cư (Do con bảo lãnh).
Tôi đến thăm một chị bạn học cũ ở xã Ninh Thân, tình cờ tôi gặp lại nó, nhưng không nhận ra.
Nó bây giờ cao, to, mạnh khoẻ, nhìn chỉnh chu chứ không “đẹt” như hồi còn nhỏ. Bạn tôi không biết tôi và nó biết nhau lúc nhỏ nên cũng không nói gì.
Nó ngồi nhà trên nói chuyện với chồng chị (Có việc gì đó) thỉnh thoảng lén nhìn tôi, khi tôi nhìn lại Nó lia ánh mắt về phía khác.
Tôi thấy mắt nó gian gian sao ấy. Hơi bực mình.
Lúc tôi chào bạn ra về, nó cũng đứng lên về luôn. Trước sân, gần cửa ngõ nhà chị bạn, có cây bưởi đang mùa ra hoa, xe máy của tôi và nó dựng dưới tán lá cây bưởi. Nó nhón chân níu cành, bẻ một chùm hoa bưởi đưa cho tôi và nói nhỏ :
– Tặng Sào Buôn! Em bây giờ đẹp lắm, trắng như bông bưởi.
Tôi ngây người vì lâu lắm rồi, không có ai gọi tôi là Sào buôn cả. Tôi hoang mang không nhớ nổi nó là ai.
Biết tôi ngạc nhiên Nó nói :
– Đẹt đây nè! Đẹt hồi nhỏ tắm sông ở bến Bà Thao nè.
Tôi vỡ oà mừng rỡ, xúc động không nói ra lời.
Tôi và nó ngồi xuống bậc sân, tranh nhau nhắc về chuyện cũ.
“Ôi! Những ngày xưa thân ái”.
Nhìn chùm hoa bưởi trên tay, Tôi nghe lòng bối rối.
Lúc đó còn 2 tuần nữa tôi đi Mỹ. Tôi và nó cho nhau số điện thoại, qua lời nó kể :
Năm 1975 lúc tan hàng. Nó về quê, đi cải tạo 1 thời gian ở Lam Sơn (Dục Mỹ). Mãn hạn nó xung phong về 1 vùng kinh tế mới làm ruộng, 35 tuổi nó mới cưới vợ, vợ nó là 1 Cô Giáo làng, ở với nhau 10 năm không có con, ly dị. Vợ nó có chồng khác, có con.
Nó có quen thêm vài người nhưng vẫn không có con. Giờ ở một mình.
Tự dưng tôi thấy Nó tội nghiệp. Suốt cuộc đời nó không được làm Cha làm Ông.
Tôi cũng kể nó nghe một phần về cuộc sống của Tôi.
Hai ngày trước khi vô Sài Gòn để đi Mỹ, nó điện thoại nói muốn gặp tôi, Tôi đồng ý, nó mừng rỡ cám ơn tôi.
Chiều đó! Chiếc bàn kê trong góc khuất của quán Cafe, Tôi và nó ngồi đối diện nhau.
Tôi không biết nói gì, nó ngồi im lặng lẽ. Thời gian như đứng lại. Uống hết ly nước Cam. Ly Cafe của nó cũng cạn.
💫 Tôi nói :
– Về thôi! Nhà bạn xa quá.
Tôi đứng dậy chìa tay ra, nó nắm và lấy từ túi áo ra một phong thư nhỏ, màu trắng đặt vào tay tôi :
– Về nhà hãng mở ra xem nhé!
Tôi gật đầu và cùng nó đi ra cửa.
Về tới nhà, Không giấu nổi sự tò mò và hồi hộp,Tối tôi mở phong thư.
Mấy câu thơ nó viết tay trên giấy vở học trò :
B. ơi! Mở trái tim ra.
Dẫu là trăng xế, vẫn là trăng thôi.
*. * *.
💫 Anh sẽ chờ em!
về bến Bà Thao dù vắng khách.
💫 Sông Dinh êm ả một chiều mê.
💫 Anh vẫn đợi em, chờ em về.
– Đỗ Bình Phương
Tôi thấy lòng mình ấm áp!
“ Hai người chia tay, sao chẳng nói điều chi.
Mà hương thầm, theo mãi bước người đi.
Hai người chia tay, sao chẳng nói lời gì
Mà hương thầm, vương vấn mãi người đi”
(Lời bài hát Hương Thầm).
Sáu năm sau Tôi trở về (Không quên mang theo phong thư cũ của nó).
Hồi đó thông tin liên lạc còn hạn chế, nên ngần ấy năm tôi không liên lạc với nó hay bạn nên không biết gì.
Về đến nhà, người đầu tiên tôi gọi điện thoại là nó (Số cũ) nhưng số không liên lạc được.
10 ngày sau, khi công việc ổn định, tôi đi lên nhà chị bạn ở Ninh Thân (Nơi đã gặp lại nó) chơi nhưng chủ yếu là hỏi thăm về nó.
💫 Chị cho biết :
– Một ngày nó xuống Ninh Hoà để gặp cô người yêu cũ (Người Ninh Hoà) đang ở Sài Gòn về giỗ Mẹ. Trên đường về lại nhà nó bị tai nạn giao thông, chết liền tại chổ. Gần một năm rồi B ơi!
Tôi nghe như đất dưới chân mình sụp xuống. Cảm giác hụt hẫng của người con gái mới lớn khi sai hẹn với người yêu ùa về trong Tôi.
“Người hứa chờ tôi, sao nuốt lời.
Để buồn, cho kẻ … hỡi người ơi.
Giờ đây nhân ảnh, mờ hương khói.
Thắp nén hương lòng, tiễn biệt thôi.
BYE FOREVER
— Sưu Tầm —
Vào 9:08 Th 5, 14 thg 11 2019 Be Nguyen <rannuoc1952@gmail.com> đã viết: