BÍ MẬT CỦA TRÁI TIM

BÍ MẬT CỦA TRÁI TIM
*****
 
Năm 1986 tôi rời quê nhà lên tỉnh học sư phạm chuyên ngành mầm non.
 
Ngày đầu bỡ ngỡ nơi thị thành xa lạ. Tôi chân ướt chân ráo bước vào khu kí túc xá của giáo sinh khóa 31 trong tâm trạng lo sợ ….
 
*****
 
Phòng tôi có sáu cái giường tầng, tôi vào sau nên nằm tầng dưới cùng ngay lối đi ra vô. Ở ngay cửa thì vất vã nên không ai chịu nằm giường đó cả.
 
Trong trường có bếp ăn tập thể. Sau giờ học tất cả xuống phòng ăn. Ngày đầu tiên ăn cơm tập thể, tôi không ăn được gì hết, tối về ruột cứ réo inh ỏi, trong phòng đâu có cho nấu ăn nấu uống gì, tôi đành bẻ gói mình tôm dự trữ ăn sống rồi uống nước đi ngủ ….
 
*****
 
5h sáng kẻng báo tập thể dục và làm vệ sinh cá nhân. Bước xuống phía sau tôi phải chờ vì tui mắc cỡ không dám vô phòng tắm tập thể cùng lúc vài người.
 
Cuối cùng tôi cũng theo cô bạn cùng phòng vào tắm vì sắp đến giờ ăn và lên lớp.
 
Ngày đầu lên lớp tôi học tiết hát múa của cô Văn Thu Thủy. Cô có dáng người nhỏ nhắn xinh xinh, giọng bắc đặc sệt.
 
Lần đầu nghe cô nói chuyện tôi rất lạ lẫm, nhưng vài ngày rồi cũng quen ….
 
Hôm sau học môn nhạc của thầy Cao Minh Tứ. Thầy rất đẹp trai, thầy cũng là người Hà Nội. Thầy chưa có gia đình, nghe đâu là người cô Thủy yêu ….
 
*****
 
Tôi là gái quê hay mắc cỡ và rụt rè nhút nhát. Thầy Tứ hay quan tâm tôi vì môn học của thầy tôi luôn chăm chú từ cái kẽ dòng nhạc và các dấu phách, dấu lặng, cách phát âm : đồ, rê, mi, pha … tôi đều thể hiện rất tốt.
 
Thầy có tình cảm thầy trò và bắt đầu quan tâm đến tôi về hoàn cảnh, về sở thích.
 
Không biết từ bao giờ trái tim tôi biết mong ngóng khi hôm nay không có tiết của thầy ….
 
*****
 
Buổi chiều thứ bảy các bạn gần nhà về hết, trong phòng còn lại mình tôi. Cô Thủy biết tôi sợ ma nên gọi qua cho ở cùng phòng trong khu tập thể giáo viên.
 
Giờ cơm 2 cô trò hì hục làm cơm, mà có gì đâu to tát đâu, rau muống luộc vắt chanh, 2 cái trứng chiên là xong.
 
Vậy mà cô trò ăn ngon lành. Cô tâm sự với tôi về cuộc đời, về tình yêu của cô đối với thầy Tứ.
 
Tôi thấy hơi nhột nhột sao cô lại nói với mình?!
 
Tối đó tôi luôn thao thức và thấy mình như một kẻ trộm vậy? trộm tình yêu của cô.
 
Sau cái đêm đó tôi thấy rất áy náy với cô, dần dần có khoảng cách với thầy.
 
Tôi không còn vui và nhõng nhẽo với thầy nữa. Tôi sợ mình mang tội. Tôi sợ mình không làm chủ trái tim.
 
*****
 
Rồi việc đến cũng phải đến. Hôm đó chấm bài thầy bỏ mảnh giấy nhỏ trong tập tôi với nội dung “cuối tuần ăn chè với thầy nhé” (hồi xưa trước cổng trường bán chè chứ không có cafe như bây giờ).
 
Tôi bần thần mãi không biết tính sao, vì ngày cuối tuần ở nhờ phòng cô Thủy.
 
Tôi không muốn cô buồn khi phát hiện chuyện tày trời nầy.
 
Tôi nghĩ ra một cách, tôi rủ cô đi và tình cờ gặp thầy, thế là 3 cô thầy chúng tôi ăn chè trong không khí ngột ngạt, tôi nhìn sắc mặt thầy không vui.
 
Hôm sau tôi lý nhí xin lỗi thầy nhưng thầy im lặng. Tôi cũng buồn thiu.
 
*****
 
Buổi tối đó tôi bị đau bụng vật vã. Cô Thủy đưa tôi đi bệnh viện. Tôi bị rối loạn tiêu hóa, ói nhiều nên phải vô nước biển.
 
Tối đó cô Thủy về còn thầy Tứ ở lại bệnh viện.
 
Thầy quan tâm và chăm sóc tôi chu đáo. Tôi rất cảm động trước tình cảm của thầy. Thầy bày tỏ tình cảm của thầy.
 
💫 Thầy nói :
 
“Lần đầu gặp em thầy đã mến”.
 
Trong thâm tâm tôi đành nói câu xin lỗi cô Thủy. Trái tim luôn có lý lẽ riêng của nó mà chúng ta không làm chủ được cảm xúc của mình.
 
Rồi đến ngày tôi tốt nghiệp ra trường. Thầy có về quê hỏi cưới tôi. Nhưng ông ngoại tôi không gả vì thầy là người Bắc.
 
Ông sợ tôi phải đi xa rồi không tiền về thăm ông bà. Tôi phải nghe lời, hồi trước không như giờ, không ai cãi ông bà, cha mẹ. Nhất là gái quê như tôi.
 
Thầy buồn lắm! Nghe đâu thầy bịnh cả tháng trời. Tôi và thầy cũng thư đi thư về một thời gian sau đó.
 
Rồi những cánh thư cũng thưa dần vì khoảng cách địa lý,
 
—> Kỷ niệm cũng dần mù xa …..
 
— Sưu Tầm —
 

Trả lời